Thơ Mặc Giang- NS Giác An- CS Khánh Duy
Kén mãi răng tơ, tơ tằm rút hoài
Nước kéo lên nguồn, nước chảy về sông
Mây trắng giăng ngang, mây ửng màu hồng
Máu hồng chưa cạn, máu chảy về tim
Ta vẫn còn nhau trên quê hương ta đó
Giông tố nhiều rồi, ta hãy ngăn đầu gió
Nước xoáy nhiều rồi, ta đắp lại bờ đê
Ta với ta, nào ai lỗi ước thề
Đường muôn nẻo, nên ta đi ngang dọc
Gió lộng Trường Sơn, ta ngồi trên đỉnh dốc
Bóng cả cây cao, ta thấy cả quê hương
Giẫm lối mòn xưa, ta thấy vạn con đường
Những con đường quê hương nối dài lịch sử
Ta kể nhau nghe chuyện quê hương tình tự
Ta kể nhau nghe chuyện
Ta nhìn nhau trong ánh mắt xa xăm
Bông lúa chin đưa ta về đồng nội
Trời nghiên bóng tối
Nắng đổ ngày về
Ta bước đi dọc theo lối bờ đê
Nghe sóng vỗ dạt dào bến sỗng xưa!