( Thơ Mặc Giang- NS Trần Quang Huy- CS Thu Giang)
Một cõi mênh mông, mênh mông
Một cõi mênh mông, mênh mông đất trời, đất trời, đất trời *g lộng( ư ứ ư....)
Một cõi, một cõi diễm hằng, diễm hằng, mở cửa huyền vi, huyền vi
Ơ...ờ. Ơ. Ơ. ờ
Nẻo hồng hoang lên tiếng thầm thì
Nẻo hồng hoang, hồng hoang lên tiếng uy nghi( i..í. i....)
Ngõ thiên hà dừng chân bỡ ngỡ
Ngõ thiên hà bất động châu thân( ư..à...a...a...à...a..)
Đồng bằng mênh mông
Châu thổ mênh mang
Bạt ngạ hơi thở,
Sừng sững thiên nhiên
Mạch sông thơ đất
Nghìn năm sông núi, rồng tiên đề huề
Núi cao sông dài, hồng hoang thuở ấy
Vũ trụ bao la
Dẫu luôn thăng trầm
Mạch sông khe núi, vẫn về châu thân
Ơ...ờ. Ơ. Ơ. ờ
Nẻo hồng hoang lên tiếng thầm thì
Vọng về đây về đây non nước uy nghi
Đất đai này từ khi mở cõi
Vết chai sần khắc tận châu thân
Vạt rừng thiêng liêng, sóng biển thiêng liêng
Từng đồng lúa vàng, lực lưỡng hiên ngang
Kìa bao cô tấm mộng mơ ngập tràn
Đỏ tươi yếm thắm, chờ ai đầu làng
Nép bên sân đình, kìa ai một thoáng
Bóng hình nghiêng soi
Có em đang chờ, lòng tôi thổn thức
Vũ trụ như mơ.