( Thơ Mặc Giang- NS Châu Kỳ- CS Thùy Long)
Hận một kiếp, bốn phương trời ngang dọc
Cả cuộc đời, chưa thỏa mộng Nam Kha
Đèo vi vu, tàn cát bụi sương pha
Đồi heo hút, mờ phong trần bạc trắng
Biển thăm thẳm, đùa trời xanh tĩnh lặng
Núi thâm u, cợt huyền bí hoang vu
Bỗng ta nghe, một tiếng vọng mịt mù
Làm tan vỡ khoảng chân không ngái ngủ
Vẽ thành bóng một con người du thủ
Cỡi rong rêu, cùng vũ trụ đi hoang
Giữa khung trời, vạch một nét đường ngang
Cuối góc biển, chắn một làn lối dọc
Bóng thời gian, tan chiều dài điểm mốc
Bóng không gian, vỡ cát bụi truy phong
Bầu trời xanh đâu phải mãi xanh trong
Làn mây trắng chưa pha màu tiết đọng
Nẻo phiêu du, búng đôi tay chèo chống
Chốn xa mờ, *** sỏi đá bước chân
Đầu đội trời, hình theo bóng tương thân
Chân đạp đất, đi chưa thỏa một đời.