Bài hát: Tứ đổ tường - Tiến Linh
Chẳng phải vô cớ mà tôi thẩn thờ,
Đầu tóc bơ phờ sống cảnh bơ vơ,
Tôi có người vợ có đàn con thơ,
Nhưng vì lầm lỡ, gia đình tan vỡ.
Tôi nay lặng thinh cuộc sống một mình.
Đau đớn tâm linh, thèm khát thân tình.
Tôi vốn là bệnh, đánh mất quang vinh
Vì ghiền xấu tính nên bị coi khinh.
Tứ Đổ Tường tôi sống ngoài đường
Sống vấn vương nhớ người mình thương.
Muốn hạ cương nhưng mang nghiệp chướng
Ngựa hùng một phương nay còn bộ xương.
Tứ Đổ Tường tôi quá vấn vương,
Nên tràn trề bước chân não nề.
Sống lê thê bước đi không về.
Vợ con bỏ bê, bạn bè nó cũng chê.
Tôi tên trời đánh thánh đâm thật đành
Bởi trong lợi danh cũng đã tan tành
Tiền của vạn thành, cũng sạch sành sanh.
Nay tôi kiệt khánh, kiếp sống buồn tanh.
Tứ Đổ Tường xin đừng vấn vương.
Người hiền lương cũng đứng bụi đường.
Bởi sa ngã lún sa cặm bẫy
Nhìn gương tôi đây bạn rằng hiểu ngay.
- Chỉ còn thân gầy kể chuyện này tặng bạn trước khi tôi lia đời.
Mong anh hãy lìa xa và đừng dính vào.