Tôi về thui thủi một mình, chiều mưa giăng lối có ai về chung đường không? Giờ biết về đâu, bao nhiêu ân tình, bao nhiêu vui buồn đã hết rồi còn đâu.
Tôi giờ đã hiểu lòng người, tình xa xa quá lối nhân gian sao nhiều niềm đau. Ngày đó còn nhau, bao năm đi về, bao năm hao gầy tay trắng vẫn bàn tay.
Đây chỉ còn vầng trăng, lời yêu xưa úa phai rồi, để tôi lặng lẽ bên đời, ai có buồn thương cho mối tình tôi.
Đây chốn hẹn hò xưa, người ta quên lối đi về, còn tôi với bóng trăng thề, trăng đã nhạt phai, lẽ loi đêm dài.
Thói đời sao lắm bội bạc, vì đôi tay trắng với sao được nhân tình người ơi. Tình đã còn đâu, nay bao nhiêu sầu, vai áo bạc màu con tim vẫn còn đau.
Lành Ht.