Một chuyện tình ngàn năm trước, chiều hoang vắng gió cuốn mưa phùn từng đàn én vỗ cánh thướt tha lượn bay.
Nhìn dòng sông trôi theo phù vân, lá vàng rơi gió cuốn phương nào, chuyện đôi ta ngỡ như trong thần tiên.
Ngày qua đi một người thiếu nữ, tìm lời ru phía cuối chân trời, mùa thu tím đã hóa trái tim thành hoa.
Một loài hoa không tên ngày xưa đã thầm yêu trót hứa cầu thề, để hôm nay cuốn trôi theo muộn phiền.
Rồi mùa thu đã qua, ngàn năm sau tương phùng còn nhớ không.
Đêm nay tiếng ai đàn, nghe trầm ngâm xót xa, nỗi buồn đau chìm trong mờ khuya ánh trăng tàn, yêu làm chi để cuối cùng được gì.
Người con gái khóc một mình, chờ hoàng hôn khuất lấp mặt trời, hóa thân thành nụ hoa trắng, một loài hoa mãi mãi lòng buồn.
Rồi một hôm có một người tìm lại hoa hóa kiếp hôm nào, để đem về làm cơn gió, trọn một đời sẽ mãi gần nhau.