Trời tối rồi,cô đơn làm người ta đau khổ
Tim vỡ rồi,vì chứa đựng những nỗi cô đơn
Tình mất rồi,đã gặp anh khi rất lâu về trước
Đã quá lâu rồi,thật là khó tin
Sao mình có thể sống như thế này được
Trời tối rồi, cô đơn lại dần cấu xé
Có một người, tim bắt đầu lại đau
Yêu xa rồi, đã lâu không gặp lại
Rồi cứ thế, mà bỗng nhiên vẫn sống.
Anh nghe kìa, nỗi cô đơn đang hát, giọng giận hờn nhè nhẹ thoảng bên tai
Nghe tiếng hát thật tàn nhẫn, nước mắt buồn kìm chẳng được thành sông.
Ai nói thế, làm người ko thể ko vui, nghe như là được lựa chọn cho mình
Tìm không thấy, người ấy đến không nữa? Em là ai, và ai đang là em?
Anh nghe kìa, có cô đơn đang hát, giọng giận hờn, nhè nhẹ thoảng bên tai
Nghe tiếng hát thật tàn nhẫn, nước mắt buồn kìm chẳng được thành sông.
Anh nghe kìa, có cô đơn đang hát, nghe mềm mại, pha chút gì giận dữ
Nỗi buồn em, càng đến càng sâu sắc, làm thế nào, dừng nó lại bây giờ?
Anh nghe kìa, nỗi cô đơn đang hát, giọng giận hờn nhè nhẹ thoảng bên tai
Nghe tiếng hát thật tàn nhẫn, nước mắt buồn kìm chẳng được thành sông.
Anh nghe kìa, có cô đơn đang hát, nghe mềm mại, pha chút gì giận giữ
Nỗi buồn em, càng đến càng sâu sắc, ai giúp em, dừng nó lại bây giờ
Trời tối rồi, như sẽ không sáng nữa
Rồi ngày mai, có hay không cũng mặc
Cứ lẳng lặng, xem tuổi xuân trôi mất
Nước mắt nóng, nhưng vệt rơi đã khô rồi.