Ngày em đến mang theo mùa xuân đôi tám, đời chưa điểm trang bằng nét yêu, làn mi ướt mắt nai tròn xoe ngơ ngác, bé ơi nhìn em anh ngẩn ngơ.
Và anh viết cho em bài ca mơ ước, dù mơ ước chỉ là ước mơ, rồi đêm tối dáng em về gây thương nhớ, nhớ thương làm anh chết trong mong chờ.
Em ơi phải chăng chuyện ngày xưa mình dấu chặt trong tim để tránh xa thời dông bão.
Hôm nay giấc mơ nào đưa anh đến vùng trời đầy yêu thương và man mác vấn vương em ơi tiếng ca còn ngây thơ bên tiếng đàn êm mơ đưa chúng ta vào mong nhớ. khi em bước qua thời hoa niên tuổi học trò là khi anh ôm trái sầu bơ vơ.
Từ khi bước chân em về vui bên ấy, ngày anh viết thêm bài lãng du. Mùi trinh nữ tóc mây quyện bay theo gió, biết em còn hồng khi chiều đưa.
Đời mấy chốc biến mây thành cơn giông tố, mười năm khóc sao trời đổi ngôi, và tiếng hát ấu thơ ngày xa xưa đó, bé ơi... tình anh xót xa muôn đời.