Lòng tôi vẫn mặn nồng sao em chẳng hiểu lòng nhau, để tôi thẩn thơ đêm ngày như con sáo kia xa bầy, nhớ ai lặn lội tìm qua bến sông.
Ngày em ước hẹn cùng tôi sao nghe lòng mừng vui, dù hai đứa mình tuy nghèo nhưng em sẽ không bao giờ giống như con đò rời bến quên bờ.
Để rồi nay khi người qua bến mơ sang giàu, đành bỏ bạn mà đi cho tình tôi vỡ tan mộng rồi, lời hẹn thề ngày xưa đưa cải xanh theo gió về trời, tôi xót thương rau râm chịu đời đắng cay.
Bởi người ta quên rồi năm tháng xưa cơ hàn, người dứt bỏ tình tôi theo về nơi phố xa thị thành, ngoài kia trời đang mưa ai hát lên câu lý năm xưa, nghe xót xa trong tôi bao nổi sầu vương.
Người ơi ơi lý duyên tình còn đâu, tôi hát lý mình tôi, đêm nay mưa buồn rơi nhiều, không có ai quay về buồn vui như lúc xưa. Em đã quên những ngày cùng bên nhau nắng mưa.
Còn chờ nhau nhưng có bóng người nào đâu. Chỉ có tiếng cò đêm thương ai nức nở thêm sầu, đây chốn xưa quê nghèo tình tôi nay nát tan, em quên thưở cơ hàn duyên tình tôi đành dỡ dang.
Hò ơ ơ ơ ơ...
Gió đưa cây cải về trời, chứ rau râm ở lại...chịu đời đắng cay...