Khi tôi còn là hạt bụi, Người đã lên tàu đi xa. khi quê hương còn chìm nổi, Người đã lên tàu đi xa. Khi tôi còn là hạt bụi, Người đã lên tàu đi xa. Khi bến Nhà Rồng đầy nước mắt dấu chân Bác đặt chốn này. Dấu chân không nhẹ như mây, dấu chân không êm không ấm. Dấu chân không là dấu nắng, mười ngón trăn trở bầm sâu, dấu chân thời gian đứng lâu nặng hai vai là tổ quốc. Chắc người rưng rưng nước mắt trái tim căm giận bừng bừng.
Khi tôi còn là hạt bụi, Người đã lên tàu đi xa. Khi quê hương còn chìm nổi, Người đã lên tàu đi xa. Để tôi được là việt nam, để tôi mặt trời trước ngực. Để nghe tim mình thay đổi, để người người sống tự do. Nhẹ nhàng đôi chân mà bước, Bác đã là người đi trước. Khai rừng băng sông mở lối, cho tôi có cả cuộc đời, cho tôi có cả cuộc đời.