Lòng xao xuyến mỗi khi hoa phượng rơi nhắc lại câu chuyện buồn.
Trường còn kia ôi mái đỗ tường rêu bao kỷ niệm êm ái. Đâu dư âm của tiếng nói ngây thơ, ngày hai đứa cùng nhau đến sân trường, cùng đuổi bướm hái hoa trên cuối đường, tiếng cười vạn tình thương.
Và thuở ấy biết bao nhiêu buồn vui gói trọn trong tuổi đời, tình đẹp như trang giấy kết vần thơ như một nụ hoa trắng. Nhưng bao nhiêu yêu dấu đã phai mờ, thời gian nỡ vùi chôn tuổi học trò, người em gái mến thương nơi chốn nào bao giờ mình gặp nhau.
Có những lần hoàng hôn rớt trên vai, bước chân đi lòng nối tiếc ai hoài, nhặt hoa rơi mà ko nói nên câu nhớ nhau vì đâu. Biết nói gì tình ta trót chia phôi khép tâm tư dành riêng mến một người, ngày xanh ơi ngày xanh chết trong tim, biết đầu mà tìm.
Người ơi nhắc đến chi kỷ niệm xưa khiến lòng tui buồn buồn, ngày biệt ly hai đứa đứng nhìn nhau, anh cài cành hoa tím, hoa xưa đây nhưng bóng dáng em đâu, dòng nhật ký đã ghi nốt tâm tình, và đôi lúc nhớ nhau lưu bút còn, kể lại chuyện buồn vui.