Nhìn bóng anh mờ dần, nụ cười của anh sớm không còn như trước.
Thật sự trong lòng em hiểu rõ, rốt cuộc không thể làm gì cho anh.
Từng bước đi tới đây, em nghĩ chúng ta đã thật sự lạc lối.
Vĩnh viễn chẳng tới được điểm đích, cuối cùng cũng đành phải giơ tay nhận thua.
Chúc anh hạnh phúc! Ngoài điều này ra, em còn có thể tặng anh thứ gì đây?
Và sau mỗi một ngày, em sẽ mỉm cười. Cho em chúc phúc!
Chúc anh hạnh phúc, đã sớm biết dù như thế nào cũng chẳng còn lưu lại gì.
Như vậy chi bằng buông tay, để anh tự do và chúc anh hạnh phúc.
Chúc anh hạnh phúc! Ngoài điều này ra, em còn có thể tặng anh thứ gì đây?
Và sau mỗi một ngày, em sẽ mỉm cười. Cho em chúc phúc!
Chúc anh hạnh phúc, đã sớm biết dù như thế nào cũng chẳng còn lưu lại gì.
Như vậy chi bằng buông tay, để anh tự do và chúc anh hạnh phúc.
Từ nay về sau, anh là anh, em là em, gặp lại cũng không còn ôm lấy anh mà khóc.
Cũng không cần lo lắng cho em, em sẽ tự tìm được đường về nhà.