PHẬN LÀM DÂU
NÓI LỐI
Vào lò cay khói lệ ***
Vào đời cay lệ phận làm dâu con
Phận làm dâu biết bao niêm đau đớn
Có mấy mẹ chồng, thương mến con dâu....
VỌNG CỔ
1/ Thân làm đò ngang phải ngửa nghiên bởi sóng triều bão tố. Thân làm dâu phải khổ bởi thương chồng..... Vì thương chồng nên phải nhịn nhục cả với em chồng..... Em chồng xéo xắc chị dâu, dẫu rằng cũng phận má đào như em. Mẹ chồng em vô cùng khe khắc, không bao giờ rộng lượng với con dâu. Tôi cho em tuổi hãy còn thơ, vì thương mà chịu biết bao nhiêu điều cay đắng......
2/ Mỗi lần mẹ em vào bếp, là mỗi lần em bấn loạn cả tâm hồn..... Giọng nói của mẹ em nặng nề đay nghiến mãi không ngừng..... Quá rung sợ phách hồn tiêu tán, nẹ em bảo trao vật này em mang đến vật kia. Vì thế mà sóng gió lại tràn ngập lên đầu dâu trẻ, cha mẹ ruột em bị mắng nhiếc lây. Sanh con để gã cho người, bị người mắng nhiếc trời già thấu chăng.....
NÓI LỐI
Khổ sở nhất là giờ dâng cơm nước
Em phập phồng từ miếng nuốt của mẹ và em chồng
Không bao giờ được khen tiếng ngọt ngon
Chỉ nghe cá mặn cơm khô canh lạt
VỌNG CỔ
4/ Em lặng thin nghe mẹ dằn mâm xán bát. Măc cho nước mắt tuôn trào...... Em cố nuốt mà sao chẳng hạ nghẹn ngào..... Có lần lỡ dạy phân bua, canh đâu có lạt cơm nào có khô. Câu phân bua của em chưa dứt, thì mâm cơm đã xuống đất rồi. Em khum nhạc mảnh bát rơi, như nhạc những mảnh tã tơi của đời.....
5/ Em chồng đốt kiếm lời tức giận, mẹ ném vào đầu em chiếc dĩa máu tuôn trào...... Máu lệ ôm nhau thông cảm lăn vào miệng chất mặn nồng..... Ước chi lúc ấy có chồng băng dùm vết máu cho lòng bớt đau. Nhớ thuở ở chung cha mẹ rầy giận lẫy chẳng thèm khom, đợi cha mẹ vỗ mới vùng. Bây giờ chỉ biết cắn răng lệ tràn.....
6/ Chồng em chẳng buồn han hỏi, dù thấy vết máu trên lằn mắt, con em khóc em vội bồng cho nó bú. Miệng con cho núc sữa thấy mà thương, mắt ngây thơ đen nhánh ngó mắt em, tay búp măng quơ càm má mẹ. Như nó lau dùm em tủi nhục cay nồng..... Con như thế không thương sao được, vậy mà họ bảo rằng em chẳng thương con. Mỗi lần con té cả nhà xúm nhau nguyền rũa em là sát nhân.....%