sáng tác: Quốc Dũng
ca si: Nhã Ca
Một ông già phương xa nào đến, sống bên con chó trước hiên mái chùa
Vào mỗi chiều tay *** tờ vé số, ông lần khắp phố tìm khách mua
Ông dáng đi quá già, đôi mắt như đã nhòa
Theo cạnh con chó ngoan, lần đường đưa ông đến với mọi người
Từng đêm về sâu trong ngõ tối, ông trải tấm báo loay hoay chổ nằm
Trận mưa chiều chưa khô hè vắng, nên làn hơi ấm biết tìm thấy đâu
Ông gác tay gối đầu, trong tấm chăn cũ nhàu
Con chó như biết sầu, lặng nằm bên ông ngước trông trời cao
Gió....se lạnh suốt đêm thâu, mái...hiên rơi những giot sầu
Bỗng...có tiếng chân người lướt mau, tiếng...chó kêu...rồi...tắt lịm....!
Màn đêm tàn không gian mờ sáng, ông già choáng váng chó yêu mất rồi
Giờ biết tìm đâu trong cuộc sống, ai người đưa lối, ai người xớt chia
Nơi quán xa phố chiều, trên chiếc mâm mỹ miều
Con chó ngoan đã thành, vị ngon đưa cay cho những người say./.